[Trích dẫn sách hay] - Khi lỗi thuộc về những vì sao - John Green - Câu chuyện ý nghĩa về tình yêu và cuộc sống

Ngày: 02/10/2022
Nội dung bài viết

Cuốn sách Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao của John Green mang đến cho chúng ta nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau: hạnh phúc và đau thương, lãng mạn và bi kịch, tiếng cười và nước mắt… nhưng mang đến cho chúng ta nhiều bài học và triết lý sâu sắc. Câu chuyện thật sự là “một pha trộn giữa nỗi buồn, sự ngọt ngào, triết lý và cả hài hước”.

Cuốn sách viết về cuộc sống, về tình yêu đích thực của Hazel và Augustus, Hazel - một cô gái trẻ bị căn bệnh ung thư quái ác, cuộc đời của cô gái trẻ đang vào giai đoạn cuối lúc nào cô cũng luôn cho rằng cuộc đời của mình đã đặt dấu chấm hết. Nhưng rồi cuộc sống của cô dần thay đổi theo cách mà cô không hề nghĩ tới khi cô gặp Augustus mắc chứng bệnh ung thư xương với một bên chân giả. Họ trở nên thân thiết, đồng cảm với nhau và cùng nhau chiến đấu với bệnh tật. Mặc dù, chuyện tình của họ hết sức ngắn ngủi nhưng nó lại vô cùng đẹp, mãnh liệt, trọn vẹn và đầy ý nghĩa giúp chúng ta sẽ nhận ra ý nghĩa của sự sống và cái chết, trân trọng nhưng phút giây hạnh phúc mà chúng ta đang có  với những người mà chúng ta yêu thương và trân quý.

 Qua từng trang sách, chúng ta cảm nhận được sâu sắc về tình yêu, thái độ sống giúp chúng ta thêm trân trọng cuộc sống, thêm yêu cuộc đời và trân trọng hạnh phúc mà mình đang có. Mặc dù kết thúc buồn nhưng mang đến cho chúng ta nhiều cung bậc cảm xúc từ hài kịch đến bi kịch giúp chúng ta có biết chấp nhận nghịch cảnh một cách nhẹ nhàng và sống hết mình ở những phút giây ở hiện tại bởi cuộc sống không phải chỉ toàn nỗi buồn, nghịch cảnh và bệnh tật mà còn có niềm vui, hạnh phúc và ngập tràn yêu thương.

Hãy cũng điểm lại những trích dẫn hay trong cuốn sách này nhé!

1. “Đừng nói cậu là một trong số những người trở thành bệnh nhân của chính căn bệnh của họ đấy. Tớ biết rất nhiều người như thế. Kiểu nhụt chí. Như ung thư là một ngành kinh doanh béo bở ấy, đúng không? Ngành kinh doanh của thần chết. Nhưng chắc cậu không để nó gặt hái thành công quá sớm đấy chứ.”

2. “Sẽ đến một thời điểm mà tất cả chúng ta đều chết hết. Tất cả chúng ta. Sẽ đến một thời điểm mà không có người nào còn sống và nhớ xem ai đã từng hiện diện trên cõi đời này hay nhớ xem loài người chúng ta đã từng làm được những gì. Sẽ không còn ai sống để mà nhớ đến Aristotle hay Cleopatra, huống chi là nhớ đến bạn. Những gì chúng ta đã làm, gầy dựng nên, viết, suy nghĩ hay phát hiện được đều sẽ bị lãng quên và tất cả mọi thứ,” tôi huơ tay một vòng, “đều sẽ trở thành con số không tròn trĩnh. Có thể thời điểm đó sẽ đến sớm hoặc cũng có thể là hàng triệu năm nữa, nhưng cho dù chúng ta có may mắn sống sót qua ngày mặt trời giãy chết, chúng ta cũng sẽ không sống mãi được. Đã từng có thời kỳ con người thậm chí không có ý thức hệ như ngày nay. Và nếu cái việc không thể tránh khỏi như bị lãng quên khiến bạn lo lắng thì tôi khuyên bạn chân thành là hãy quên nó đi. Chúa biết rồi sẽ như vậy mà!”

3. “Thuốc lá sẽ không giết được ai trừ khi người đó châm thuốc hút,” hắn nói rành rọt khi Mẹ vừa trờ xe đến. “Và anh chưa bao giờ châm điếu nào hết. Đó là một phép ẩn dụ, xem này: Ta đặt cái thứ giết người này ngay giữa hai hàm răng mà không cho nó sức mạnh để giết ai cả.”

4. “Anh yêu em, và chẳng việc gì anh phải tự mình chối bỏ niềm vui giản đơn được nói ra những điều là sự thật. Anh đã yêu em, dù anh biết rằng tình yêu đó chỉ như một tiếng thét vào giữa khoảng không, biết rằng sự lãng quên là không thể tránh khỏi, biết rằng số phận bi thương của hai ta đều đã được an bài, biết rằng rồi một ngày tất cả nỗ lực của con người sẽ trở về với cát bụi, anh cũng biết cuối cùng mặt trời sẽ nuốt chửng hành tinh duy nhất hai ta từng có được, và sau tất cả anh sẽ vẫn yêu em.”

5. “Có hai điều anh thích về tác phẩm điêu khắc này,” Augustus nói. Anh đang kẹp điếu thuốc không-bao-giờ-được-châm giữa các ngón tay, búng búng nó như thể đang gạt tàn rồi ngậm lại trên miệng. “Thứ nhất là các khối xương được sắp đặt trong một khoảng cách vừa tầm, sao cho con nít cứ gặp là sẽ thích thú nhảy nhót trong đó. Giống như bọn chúng có thể dễ dàng từ xương sườn nhảy phóc lên xương hộp sọ. Điều này đồng nghĩa với việc, thứ hai, tác phẩm điêu khắc này thực chất nhằm khuyến khích trẻ em chơi với xương. Và những hình ảnh biểu trưng này sẽ tồn tại vĩnh viễn theo thời gian, Hazel Grace à.”

6. “Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau. Được một lúc, anh Gus nói, “Thỉnh thoảng anh ước gì chúng ta có bộ đánh đu đó.”

“Chiếc đu ở sân sau nhà em à?”

“Ừ. Sự luyến tiếc của anh cực đoan đến mức anh có thể nhớ một chiếc đu mà mông anh chưa bao giờ chạm đến.”

“Sự luyến tiếc là một tác dụng phụ của bệnh ung thư,” tôi nói với anh.

“Không, luyến tiếc là tác dụng phụ của việc chờ chết,” anh chỉnh lại. Một làn gió thổi qua làm thay đổi hình bóng các nhánh cây in trên người chúng tôi. Anh Gus siết chặt tay tôi. “Cuộc đời này thật đẹp, Hazel Grace.”

7. “Anh yêu em, và anh biết rằng tình yêu chỉ là một tiếng hét vào khoảng không, và sự lãng quên là không thể tránh khỏi, và rằng tất cả chúng ta phải chịu số phận, đến một ngày, khi tất cả những việc ta đã làm trở thành cát bụi, anh biết mặt trời sẽ nuốt chửng trái đất, dù có thế nào thì anh vẫn cứ yêu em.”

THÔNG TIN SÁCH

Tên sách: Khi Lỗi Thuộc Về Những Vì Sao

Tác giả: John Green

Kích thước: 13 x 20 cm

Hình thức bìa: Bìa mềm

Số trang: 364

Nhà xuất bản: Nhà Xuất Bản Trẻ

Bình luận

Gửi bình luận