Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác

Ngày: 28/09/2022
Nội dung bài viết

“Tớ rất vui vì được sinh ra là chính tớ chứ không phải ai khác.

Gặp được Makoto, tớ đã có một tình yêu tuyệt vời. Chỉ cần yêu đơn phương thôi tớ đã cảm thấy mãn nguyện lắm, ấy vậy mà tình cảm đó đã được cậu đáp lại, cuộc sống quá ưu ái với tớ rồi.”

Ichikawa Takuji không phải là tác giả Nhật đầu tiên mà tôi đọc, nhưng lại là một trong số ít những tác giả mà tôi thích. Hành văn nhẹ nhàng, không có nhiều cao trào hay kịch tính, câu chuyện nào cũng mang một kết thúc buồn, da diết và đầy dang dở. “Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác” cũng không ngoại lệ.

Mở đầu bằng mối tình đơn phương của Makoto – cậu sinh viên lúc nào cũng tự ti về bản thân mình – dành cho cô bạn học Miyuki. Trong mắt Makoto, Miyuki thông minh, xinh đẹp, duyên dáng và đầy lực hấp dẫn. Cũng chính vì vậy mà cậu không bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình với cô bạn. Nhưng với Shizuru – cô bạn học Makoto tình cờ làm quen – thì lại hoàn toàn khác. Ở cạnh Shizuru, Makoto luôn được là chính mình, bớt tự ti và thoải mái thể hiện bản thân hơn nhiều. Hoặc vì Shizuru không nhận ra nhược điểm mà Makoto đang muốn giấu, hoặc vì cả hai đều đam mê với nhiếp ảnh. Những tháng ngày đi chụp ảnh cùng nhau đã khiến Makoto và Shizuru thêm gắn kết, cũng như tạo ra quãng thời gian đẹp nhất giữa hai người. Từ đó phát sinh thêm nhiều rối rắm mới.

Shizuru quyết định thổ lộ về tình cảm của mình dành cho Makoto, nhưng mặt khác vì biết rằng Makoto chỉ yêu mỗi Miyuki nên cô đã quyết định giữ lại mối quan hệ bạn bè với cậu. Lâu dần, Makoto mới thực sự hiểu ra người mà cậu yêu là ai, nhưng cũng đã quá muộn. Shizuru đột nhiên biến mất, để bao lời chưa kịp nói cũng hối hận dành cho Makoto. Chỉ khi người ấy đi khỏi, mình mới chợt nhận ra mình sai lầm.

Sau hai năm mất liên lạc, Makoto được mời đến dự buổi triển lãm ảnh của Shizuru tại Mỹ. Những tưởng đây là cơ hội để cả hai bắt đầu lại cho một chuyện tình, vậy mà mọi thứ không hề như ý muốn. Bỏ lỡ nhau là bỏ lỡ cả một đời. Điều sau cuối Makoto còn lại chỉ là những kỉ niệm và hình bóng Shizuru trong những bức ảnh không biết nói cười.

Mối tình đơn phương nào cũng mang đến cho ta sự day dứt và nuối tiếc không quên được. Nó như những thước phim trầm buồn về miền hồi ức ta ngỡ đã xa vắng, bỗng dưng một ngày ai đó gợi nhắc lại, khiến ta thấy đau nhói lòng. Takuji có thể không phải là tác giả xuất sắc, không giỏi miêu tả nội tâm nhân vật hay xây dựng tình huống truyện, câu chữ không nhiều tầng nghĩa hay nhiều ẩn dụ, nhưng tác phẩm của ông vẫn đủ sức làm lay động trái tim người đọc, bằng thứ ngôn ngữ chân thật và quá đỗi dịu dàng.

Một món quà dành tặng cho những ai luôn mong mỏi bình yên.

Bình luận

Gửi bình luận