[Trích Sách] - Ông trăm tuổi trèo qua cửa sổ và biến mất - Jonas Jonasson - Cuộc phiêu lưu của cụ ông 100 tuổi

Ngày: 02/10/2022
Nội dung bài viết

Cuốn sách Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất là một trong những cuốn sách nổi tiếng nhất của tác giả Jonas Jonasson. Đúng như tiêu đề, nội dung cuốn sách kể về cuộc phiêu lưu của cụ ông Allan Karlsson đột nhiên trèo qua của sổ ngôi nhà dưỡng lão - Nhà Già - và biến mất, vào ngày sinh nhật lần thứ 100 của mình. Toàn bộ diễn biến câu chuyện vô cùng li kì, bất ngờ và hấp dẫn, đan xen với cuộc phiêu lưu ấy tác giả lồng ghép về cuộc đời của cụ Allan từ khi còn bé đến lúc già.

Dù cụ ông Allan Karlsson đã trải qua cuộc đời với quá nhiều biến cố, mất mát đau thuơng nhưng vẫn giữ vững niềm tin vào cuộc sống, thái độ sống tích cực, lạc quan và bình thản với mọi biến động trong cuộc đời mình và thế giới. “Cái gì cũng có cách, miễn là suy nghĩ tích cực.” Thái độ sống của cụ ông Allan Karlsson truyền tải nhiều thông điệp và nguồn cảm hứng để chúng ta học hỏi, được sống đã là một niềm may mắn, cuộc sống còn biết bao điều để chúng ta khám phá, hà cớ gì phải thu mình lại trong khoảng không nhỏ bé và vùi mình trong sự nhàm chán, hãy làm những gì mình muốn và ước mơ để sống một cuộc đời ý nghĩa, hạnh phúc nhất.

Cuốn tiểu thuyết được viết với giọng điệu hài hước nhưng rất thú vị và gây cấn đưa chúng ta vào hành trình của cụ già Allan Karlson 100 tuổi. Tuổi tác có nghĩa gì đâu, khi tâm hồn tươi trẻ và tràn ngập niềm say mê với cuộc sống. Dưới đây là trích đoạn nhỏ trong cuốn sách Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất, hi vọng rằng, đoạn trích nhỏ này sẽ khơi dậy hứng thú của bạn với cuốn sách này.

“…Allan thức giấc khi bác tài nhẹ nhàng vỗ vào cụ, thông báo rằng họ đã đến ga Byringe. Ngay sau đó, bác chuyển chiếc vali ra qua cửa trước xe buýt, cụ Allan đi đằng sau.

Bác tài thắc mắc liệu cụ già có thể tự xoay xở được không, và cụ Allan đáp rằng bác ta không cần phải lo lắng về chuyện này. Rồi cụ cảm ơn sự giúp đỡ của bác và vẫy tay chào khi chiếc xe buýt lại lăn bánh trên Quốc lộ 55, đi về phía Strängnäs.

Mặt trời buổi chiều đã khuất sau những cây linh sam cao quanh cụ Allan. Hơi lạnh bắt đầu thấm qua chiếc áo khoác mỏng và đôi dép đi trong nhà. Quanh Byringe chẳng có gì trừ một nhà ga trơ trọi. Cả ba hướng chỉ có rừng và rừng. Và một con đường rải sỏi nho nhỏ phía bên phải.

Cụ Allan nghĩ trong chiếc vali mà cụ tự dưng nổi hứng khuân theo biết đâu có quần áo ấm. Tuy nhiên, chiếc vali đã bị khóa và chẳng có tuốc nơ vít hay dụng cụ gì khác, cố gắng mở nó quả là vô vọng. Không có lựa chọn gì khác ngoài việc bắt đầu di chuyển, vì cụ không thể đứng đó bên cạnh đường cao tốc và chết cóng. Dựa vào kinh nghiệm khôn ngoan, cụ khá chắc chắn rằng mình sẽ không làm nổi việc đó cho dù cố gắng.

Chiếc vali có một cái quai ở nắp bên hông và nếu kéo nó, vali sẽ dễ dàng lăn theo trên các bánh xe nhỏ. Allan bước từng bước ngắn, chuệnh choạng dọc theo con đường sỏi vào rừng. Sau lưng cụ, cái vali nhảy chồm chồm trên sỏi.

Được vài trăm mét, cụ Allan đi tới chỗ cụ tưởng là ga Byringe – đó là một trạm xe lửa bỏ không, xây dựng bên một tuyến đường sắt cũ chắc chắn đã hoàn toàn ngừng hoạt động.

Cụ thực sự là một cụ già trăm tuổi gương mẫu, nhưng từng ấy chuyện trong một thời gian ngắn quả là hơi nhiều. Cụ Allan ngồi lên chiếc vali, gom lại các ý nghĩ và lấy sức.

Xeo xéo bên trái trước mặt cụ là nhà ga tồi tàn, màu vàng, xây hai tầng, tất cả các cửa sổ tầng dưới bị bịt kín bằng những tấm ván thô và đóng đinh lên. Chếch về bên phải, có thể theo đường ray bỏ hoang, thẳng như một mũi tên xa xa, lao sâu hơn vào rừng, cụ Allan thấy mình theo lối đó. Các lối đi còn chưa bị thiên nhiên xóa mất nhưng nó chỉ là vấn đề thời gian.

Cái nền gỗ hẳn là không còn an toàn để đi bộ. Trên lớp ván ngoài cùng, người ta vẫn có thể đọc dòng chữ sơn: Không đi bộ trên đường này. Đi trên đường này có gì nguy hiểm đâu, cụ Allan nghĩ. Nhưng chẳng ai còn sáng suốt mà lại tình nguyện đi bộ trên cái nền gỗ này?

Câu hỏi được trả lời ngay lập tức, vì đúng lúc đó cánh cửa tồi tàn của nhà ga mở ra và một người đàn ông trạc bảy mươi tuổi, đội mũ, áo sơ mi carô và gilê màu đen, mắt nâu, để râu bạc, bước ra khỏi nhà trên đôi ủng vững chãi. Rõ ràng ông ta biết những tấm ván sẽ không ẹp xuống dưới chân mình nhưng ông lại hướng tất cả sự chú ý về phía cụ già trước mặt.

Người đàn ông đội mũ dừng lại ở giữa sân ga, trông hơi thù địch. Nhưng rồi hình như ông ta đổi ý, có lẽ thấy vì kẻ xâm phạm lãnh địa của mình chỉ là một cụ già rệu rã.

Cụ Allan ngồi nguyên trên chiếc vali mới đánh cắp, không biết nói gì và cũng chẳng hơi sức đâu để nói. Tuy nhiên, cụ vẫn điềm tĩnh nhìn người đàn ông đội mũ và chờ đợi ông ta mở lời. Chuyện đó diễn ra ngay lập tức, không đến nỗi thù địch như đã tưởng lúc ban đầu. Một kiểu thăm dò xem sao.

– Cụ là ai và cụ làm gì trên sân ga của tôi? người đàn ông đội mũ nói.

Cụ Allan không trả lời, cụ chưa xác định được là mình đang gặp bạn hay thù. Nhưng sau đó cụ nghĩ rằng khôn ngoan ra thì đừng cãi cọ với người duy nhất trong tầm nhìn, người thậm chí có thể cho cụ vào sưởi ấm trước khi cái lạnh buổi tối đánh gục cụ. Thế là cụ quyết định nói sự thật.

Vì vậy, cụ nói rằng tên mình là Allan, rằng cụ vừa tròn 100 tuổi và rất sung với tuổi của mình, sung đến mức cụ vừa chạy trốn khỏi nhà, và còn có thời gian để ăn cắp một chiếc vali từ anh thanh niên mà bây giờ chắc chắn đang không vui vẻ gì về chuyện đó, và rằng đầu gối của cụ lúc này không được ổn lắm nên cụ rất muốn nghỉ chân một lúc.

Nói xong, cụ im lặng ngồi yên trên vali và chờ đợi phán quyết của tòa án.

Thật thế à, người đàn ông đội mũ mỉm cười nói. Cụ đúng là một tên trộm!

Một tên trộm già, cụ Allan đáp, rầu rĩ.

Người đàn ông đội mũ nhanh nhẹn nhảy xuống từ bậc thềm và đi tới chỗ cụ già trăm tuổi như để ngắm kĩ hơn.

– Có thật là cụ 100 tuổi không? Ông ta nói. Nếu thế thì cụ phải đói rồi.

Cụ Allan không hiểu nổi logic đó, nhưng tất nhiên, cụ đói. Vì vậy, cụ hỏi xem thực đơn có gì và liệu trong đó không có thứ gì cứng chứ.

Người đàn ông đội mũ chìa tay ra giới thiệu mình là Julius Jonsson và kéo cụ già đứng lên. Rồi ông ta tuyên bố rằng mình sẽ xách vali cho cụ Allan, và có món nai rừng nướng nếu cụ thích, nó chắc cũng hơi cứng, nhưng mà bổ cả người lẫn đầu gối.

Nhiều năm nay Julius Jonsson không có ai để nói chuyện nên rất hồ hởi đón tiếp cụ già mang vali. Đầu tiên là một ít thức ăn cứng bổ đầu gối, rồi bổ thứ khác, thêm nhiều hơn để bổ lưng và cổ, và sau đó để ngon miệng, và cuối cùng để tạo một bầu không khí trò chuyện thân mật. Cụ Allan hỏi Julius làm gì để sống, và được nghe cả một chuyện dài.

[…]

Câu khẩu hiệu ‘Hudiksvall Hạnh phúc’ không phải được chế ra vào lúc ấy đâu, cam đoan với cụ thế. Tôi đã trốn trong khách sạn Town ở Sundsvall suốt bảy tháng và lại cạn sạch tiền. Mình làm một chầu nữa với món cưng cứng nhé?

Cụ Allan đồng ý. Cả xương nai rừng cũng được tắm trong bia Pilsner, và bây giờ Allan thấy mãn nguyện khủng khiếp đến mức cụ gần như bắt đầu sợ chết.

Julius tiếp tục câu chuyện của mình. Sau khi suýt bị một máy kéo ở trung tâm Sundsvall cán mỏng (lái xe là một nông dân có cái nhìn sát nhân), ông nhận ra rằng người dân địa phương sẽ không quên sai lầm nhỏ của mình trong hàng trăm năm tới. Vì vậy, ông chuyển xa xuống phía nam và dừng lại ở Mariefred, nơi ông thỉnh thoảng trộm cắp tí ti cho đến khi mệt mỏi với cuộc sống ở tỉnh lẻ và mua được nhà ga Byringe cũ với giá 25.000 Crown mà ông đã chôm được trong két an toàn ở Nhà nghỉ Gripsholm. Ở nhà ga này, bây giờ ông chủ yếu sống bằng tiền trợ cấp của nhà nước, săn trộm trong rừng nhà hàng xóm, nấu và bán rượu tự chưng cất tại nhà, cũng như bán lại ít hàng hóa chôm được từ hàng xóm của mình. Ở vùng này ông không được yêu mến lắm, Julius tiếp tục, và miệng đầy thức ăn, cụ Allan bảo rằng chuyện đó cụ hiểu được.

Khi Julius mời cụ già tráng miệng bằng một ly rượu mạnh cuối cùng, Allan đáp cụ luôn luôn mềm lòng trước món tráng miệng loại đó, nhưng đầu tiên cụ phải tìm ra chỗ vệ sinh công cộng, phòng khi cái trong nhà bị hỏng. Julius đứng dậy, bật đèn trần vì trời đã bắt đầu tối, rồi chỉ và nói rằng có một khu vệ sinh dùng được ở bên phải của cầu thang trong sảnh, và hứa sẽ có hai li sơnáp đầy sẵn sàng đợi Allan quay trở lại.

Allan tìm thấy nhà vệ sinh chỗ Julius chỉ. Cụ chọn tư thế đứng đái, và như thường lệ, những giọt cuối cùng bị rớt. Vài giọt đã hạ cánh nhẹ nhàng trên đôi dép dính nước tiểu.

Tiểu khoảng nửa chừng, Allan nghe có tiếng ai đó trên cầu thang. Ý nghĩ đầu tiên của Allan, cụ phải thừa nhận, rằng có lẽ là Julius chuồn đi với chiếc vali mới đánh cắp của cụ. Nhưng sau đó tiếng ồn to hơn. Ai đó đã đi từ tầng dưới lên trên.

Cụ Allan nhận ra mối nguy sắp xảy ra, vì tiếng bước chân cụ nghe thấy ngoài cửa là của gã thanh niên người gày, mái tóc dài, vàng hoe và nhờn bóng, bộ râu lởm chởm, mặc áo khoác bò với dòng chữ Never Again trên lưng. Và, nếu đúng là gã thì cụ gặp rắc rối rồi.

…”

THÔNG TIN SÁCH

Tên sách: Ông Trăm Tuổi Trèo Qua Cửa Sổ Và Biến Mất

Tác giả: Jonas Jonasson

Dịch giả: Phạm Hải Anh

Kích thước: 13 x 20 cm

Hình thức bìa: Bìa mềm

Số trang: 516

Nhà xuất bản: NXB Trẻ

Bình luận

Gửi bình luận